VNHN - Quê tôi khi đó, mỗi khi có bão về là cả làng lại lo ngay ngáy. Trên khắp mọi nẻo đường, đâu đâu cũng xì xèo, bàn tán về cơn bão tối nay sẽ đổ bộ về làng. Cũng vì thế mà công việc chuẩn bị tránh bão trở nên tất bật hơn, người tranh thủ ra đồng tháo nước cho ruộng lúa mới cấy, vì sợ mưa to ngập úng. Người chằng, buộc lại ruộng mía vì sợ gió to quật ngã. Mẹ tôi cũng tranh thủ đi cắt thêm vài ba bì cỏ, dự trữ cho chú bò mới đẻ trong những ngày mưa dông. Cả Làng khi đó chỉ vẻn vẹn được vài ba ngôi nhà mái ngói, còn lại là nhà tranh, vách đất, vì thế việc chằng, chống để chúng đứng vững được trước những cơn gió to, không bị đổ, sập, tốc mái, là một việc làm mà mọi người ai ai cũng đều nghĩ tới.
Đêm nay bão về, nên bữa cơm chiều cũng được mẹ chuẩn bị sớm hơn. Bố, mẹ cũng không quên nhắc nhở, ăn cơm xong tất cả hôm nay ở nhà tránh bão. Mới chừng 19 giờ mà trời đã tối như mực, không gian cũng trở nên u ám, tĩnh lặng. Tuy không nói ra, nhưng có vẻ ai nấy đều đang rất thấp thỏm. Tầm gần 21 giờ tối, những cơn gió bắt đầu thổi mỗi lúc một mạnh hơn, mưa cũng mỗi lúc một nặng hạt. Bỗng tiếng gió từ đâu riết lên ù ù như phá vỡ mọi không gian đêm tối, ngôi nhà tre bắt đầu chuyển mình răng rắc, tiếng cành cây gẫy oang oác. Cả nhà không ai bảo ai, đều ngồi như thu mình lại, rồi nhìn nhau trong ánh đèn leo loét. Bố tôi ngồi trên chiếc giường đóng tạm bên cạnh cất giọng “Bão đã về rồi đó các con”.
Hình ảnh minh họa
Gió dường như đã giật mạnh hợn, tiếng tre gẫy giòn tan hòa với tiếng mưa rào rào, rú lên từng cơn theo gió thổi. Thi thoảng vẫn phảng phất tiếng í ới của nhà hàng xóm bên cạnh, gọi nhau đóng lại cửa căn bếp vừa bị gió thổi tung. Mẹ tôi trên mình đã mặc sẵn chiếc áo mưa, có vẻ nóng ruột cứ chạy đi, chạy lại, chắc bà đang nghĩ tới đàn gà mới nở sang nay, còn đang phơi mình dưới gốc cây chanh. Bố tôi đứng dậy nhanh tay vớ lấy mấy chiếc xô đã chuẩn bị sẵn từ trước, để hứng nước giột từ trên mái nhà. Tiếng nước nhỏ xuống xô nghe boong boong, tiếng ếch ương ngoài vườn cũng bắt đầu vang lên giòn giã. Tất cả tạo nên một bản nhạc xô bồ, làm lũ trẻ chúng tôi không khỏi không cảm thấy sợ hãi. Bằng giờ mọi hôm, cả nhà đều đã ngủ được một giấc dài, lạ thay hôm nay ai nấy đều tỉnh như sáo sậu. Gió tiếp tục quật mạnh chừng ba, bốn tiếng sau thì giảm dần, cũng là lúc trời bắt đầu choạng vạng sáng. Một khung cảnh ngổn ngang dần hiện hữu trước mắt, cành cây gẫy la liệt, lá rụng khắp sân vườn, những cây tre, cây mít bị gió bẻ đôi tối qua, nằm vắt chéo lên nhau. Mấy tàu lá chuối xanh dờn, bị gió xé nhỏ như những chiếc răng lược, bay phất phơ trước gió. Cây rơm góc vườn cũng bị gió quật ngã, ướt sũng, một góc mái nhà bị gió xô nghiêng. Nhìn xung quanh làng xóm, mọi trật tự như đều bị xáo trộn. Cây ngã, cây nghiêng, nhà thì tốc mái, nhà bị bay mất một vài ba tấm rèm, hoa quả còn xanh, rụng đầy lối đi. Ngoài đường đã dần xuất hiện vài ba bong người, hò nhau đi kéo vó trên những con mương đầu làng. Mưa tạnh hẳn, gió cũng ngừng thổi, có lẽ là bão đã tan, phía xa nơi chân trời, những tia nắng cũng dần xuất hiện và có lẽ chỉ một hai hôm dọn dẹp sau bão nữa thôi, là làng tôi lại trở lại sạch đẹp như trước. Cứ như vậy hàng năm, quê tôi thường phải ghánh chịu vài ba trận bão lớn, và cho dù bây đã không còn được sống ở quê nữa, nhưng những ký ức mỗi khi có bão về vẫn luôn in đậm trong tôi./.